Ác mộng VI — Phiên ngoại

Chào mừng đến với trò chơi ác mộng IV
Phiên ngoại: Dũng giả trở về từ thế giới khác có cần phải cách ly phòng dịch không?
Tác giả: Bạc Mộ Băng Luân
Editor: Solitude

======

Tóm tắt phiên ngoại: Sau khi Thế giới Ác mộng khôi phục hòa bình, Tề Nhạc Nhân quyết định đưa Ninh Chu về thế giới hiện thực gặp phụ huynh, nhưng cậu trăm triệu không ngờ rằng, chuyến này về nhà tràn ngập ‘kinh hỉ’ chưa biết trước.

Lưu ý: Phiên ngoại không liên quan đến chính văn, các giả thiết và spoil chưa chắc đã nhất trí với nội dung chính văn.

………………

0. ⟪Một đôi người yêu quyết định về nhà ra mắt cha mẹ⟫

Nghi thức cuối cùng của Ma Giới kết thúc với chiến thắng của Ninh Chu và Tề Nhạc Nhân, sau khi lên ngôi, Hủy Diệt Ma Vương xử lý ý chí thế giới dã tâm bừng bừng, Thế giới Ác mộng khôi phục hòa bình.

Nếu thế giới đã hòa bình, vậy thì về quê một chuyến, ra mắt phụ huynh cũng là nên làm ha?

Kết hôn với người đồng giới ở dị thế hơn ba năm, cha mẹ ở quê còn không biết, vừa nghe đã rất nghịch tử!

Vì thế, Tề Nhạc Nhân đề nghị trở về thế giới hiện thực một chuyến, kiểu phải mang theo Ninh Chu ấy.

Chuyện này nói ra thì dễ, nhưng bắt tay làm thì rất phiền toái. Hiện giờ con đường giữa Thế giới Ác mộng và thế giới hiện thực đã bị đóng lại, sẽ không còn người vô tội bị cuốn vào. Nhưng muốn từ Thế giới Ác mộng về hiện thực cũng trở nên thập phần khó khăn. Ngay cả với năng lực của Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu, cũng chỉ có thể ở thế giới hiện thực được một ngày, thời gian vừa đến, bọn họ liền sẽ bị phản ứng bài dị giữa các thế giới đuổi về.

“Vấn đề không lớn.” Tề Nhạc Nhân hưng phấn nói, “Chỉ là ăn một bữa cơm với cha mẹ em, rồi mang anh đi dạo thế giới em sống, thời gian một ngày là đủ.”

Ninh Chu lại không cảm thấy như vậy.

Người hắn yêu trải qua hai mươi lăm năm cuộc đời trong thế giới hòa bình đó, hắn dùng thời gian một ngày đi chứng kiến, như vậy sao đủ?

Nhưng… Có còn hơn không.

“Được rồi, cắt tóc cho anh đã, tóc dài ở nơi đó quá bắt mắt.” Tề Nhạc Nhân móc ra cây kéo, tự tin mà nhập vai thầy Tony.

* Thầy Tony: gọi chung thợ cắt tóc.

Mười phút sau.

“Xin lỗi, cắt hỏng rồi, em nối lại tóc cho anh!” Tề Nhạc Nhân mồ hôi đầy đầu dùng trọng sinh căn nguyên tu bổ lại quả đầu bị cắt như chó gặm của Ninh Chu.

Cuối cùng Ninh Chu cũng không cắt được tóc.

Ảo Thuật Sư đi ngang qua trợn trắng mắt, dùng ảo thuật hữu nghị tài trợ một bộ tạo hình hiện đại, từ kiểu tóc đến trang phục đều phối hợp hoàn hảo cho bọn họ, còn là đồ cặp: “Bộ dạng này ít gây chú ý nhất.”

Mau nói, cảm ơn Ảo Thuật Sư!

1. ⟪Bảo an tiểu khu là tồn tại siêu việt Lừa Gạt Ma Vương⟫

Lúc đứng trước cổng tiểu khu quen thuộc lại xa lạ, Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu bắt gặp khó khăn không tưởng được.

“Mã, mã sức khỏe?”

Đối mặt với yêu cầu ‘xuất trình mã sức khỏe’ của bảo an, Tề Nhạc Nhân ngớ ra.

Đó là thứ gì?

Bảo an hoài nghi nhìn bọn họ —— đặc biệt là nhìn hai mắt Ninh Chu: “Làm sao còn có người nước ngoài? Hai người chắc không phải mới về từ nước ngoài đi? Hai người cách ly tập trung chưa? Nhanh đưa tôi xem mã hành trình.”

Vừa lúc một cụ bà tám mươi đi ngang qua, thuần thục dùng di động đưa mã sức khỏe.

Tề Nhạc Nhân bừng tỉnh đại ngộ: Ồ, ra là cần di động à.

Vì thế cậu ngay tại chỗ bày ra vẻ mặt đáng thương vô cùng: “Di động của tôi bị trộm.”

Bảo an: “Cậu ta thì sao?”

Biểu cảm của Tề Nhạc Nhân càng đáng thương: “Chúng tôi ở trên cùng một chiếc xe buýt, bị trộm cùng lúc.”

Ninh Chu rất muốn biện giải rằng trên thế giới này không có tồn tại một tên trộm có thể đồng thời trộm di động của hai người bọn họ. Nhưng vào thời khắc này, hắn săn sóc mà bảo trì im lặng.

Không ngờ, Tề Nhạc Nhân diễn đến mọi việc thuận lợi, ở trước cửa tiểu khu nhà mình bị ngã ngựa.

Ánh mắt của bảo an trở nên sắc bén: “Cậu nói dối.”

Tề Nhạc Nhân khó có thể tin, không thể nào? Vì sao bảo an có thể liếc mắt nhìn thấu? Đây là chuyện đến Lừa Gạt Ma Vương cũng không làm được!

Bảo an: “Hai người khẩu trang còn không đeo, không thể nào lên xe buýt.”

Tề Nhạc Nhân: “…”

Dốc sức ba năm ở Thế giới Ác mộng, về nhà phát hiện thế giới biến chuyển từng ngày, đến cả bảo an tiểu khu cậu cũng không lừa dối được, Tề Nhạc Nhân lâm vào tình trạng tự nghi ngờ sâu sắc.

Là thế giới thay đổi quá nhanh sao? Cậu chưa bao giờ tưởng tượng đến chuyện ngồi xe buýt còn phải mang khẩu trang!

Xem ra không thể dùng thủ đoạn bình thường giải quyết vấn đề, Tề Nhạc Nhân hít sâu một hơi, nở một nụ cười miễn cưỡng: “Vừa nãy cắt không tính, làm lại từ đầu.”

Nói xong, cậu búng tay một cái.

Bảo an sững người một chút, trước mắt không một bóng người.

“Làm sao có cảm giác có người đang nói chuyện với mình…” Bảo an gãi gãi đầu, “Là mình đứng ngủ sao?”

Nửa tiếng sau, hai soái ca xa lạ đeo khẩu trang sát vai đi đến trước mặt gã, móc ra di động, thuần thục đưa mã sức khỏe, nghênh ngang đi vào tiểu khu.

Bảo an nhìn bóng dáng hai người thật lâu: “Kỳ quái, hình như đã gặp hai người này ở đâu rồi.”

Tề · vì thông tin kém nên bị lật xe nhưng dựa vào siêu năng lực lật trở lại · Nhạc Nhân, nghiêm mặt nói với Ninh Chu: “Vừa rồi cái gì anh cũng chưa thấy.”

Ninh Chu hồi tưởng lại thao tác cực hạn của Tề Nhạc Nhân trong nửa tiếng nhằm lấy điện thoại và mã sức khỏe, khóe miệng không kiềm được nhếch lên: “Ừ.”

2. ⟪Chủ nhà rời nhà ba năm rồi phát hiện…⟫

Cảm tạ khóa vân tay, Tề Nhạc Nhân rời nhà hơn ba năm không cần phát huy kỹ năng cạy khóa.

“Trong cửa hình như có âm thanh gì.” Trước khi mở cửa, Ninh Chu đã nghe được, là một loại âm nhạc giai điệu cổ quái.

“Hình như là… Có ai đang hát?” Tề Nhạc Nhân cũng không quá chắc chắn.

Từ từ, vì sao bên trong lại có người ca hát?

Cửa mở, hai người đứng bên ngoài rốt cuộc thấy được cảnh tượng bên trong cửa, tức khắc đồng tử chấn động.

Chỉ thấy trung tâm phòng khách đặt một cái bàn phủ vải bố trắng, trên bàn còn có một tấm ảnh đen trắng rất lớn, hướng ra cửa, rõ ràng là Tề Nhạc Nhân!

Tề Nhạc Nhân: ???

Ninh Chu: !!!

Trước di ảnh, cắm hai cây nến điện tử, còn ngay ngắn mà đặt mấy cái đĩa cúng, cúng đầy trái cây và đồ ăn vặt, còn có bình hoa cắm đầy hoa cúc, xét độ tươi của hoa, đã có người tới thay trong ba ngày.

Điều kỳ quái nhất không gì hơn âm nhạc, ‘âm thanh’ hai người nghe thấy ngoài cửa thực ra là một cái máy ghi âm, đang cẩn trọng xướng kinh suốt hai mươi bốn giờ.

“Ờm… Ừm… Hiển nhiên, ba mẹ em cho rằng em đã chết.” Tề Nhạc Nhân che mặt.

Có hơi cảm động, nhưng cũng có chút xấu hổ.

Ninh Chu như suy tư gì đó, nhìn di ảnh của cậu vài lần: “Bức ảnh này chụp khi nào?”

Thoạt nhìn rất trẻ, khuôn mặt mềm mềm, còn có chút ú của trẻ con.

Tề Nhạc Nhân: “Thời trung học, sau khi vào đại học em cũng không chụp ảnh nữa.”

Ninh Chu: “Thật đáng yêu.”

Vẻ mặt Tề Nhạc Nhân thống khổ: “Đừng nói di ảnh người khác đáng yêu! Nghe vào rất biến thái!”

Ninh Chu có chút hoang mang, những vẫn gật gật đầu: “Vậy có thể cho anh một tấm không?”

Thống khổ của Tề Nhạc Nhân tăng lên: “Yêu cầu di ảnh cũng rất biến thái.”

Ninh Chu không thể lý giải khác biệt văn hóa bị bối rối.

Công nghệ chụp ảnh ở Thế giới Ác mộng chỉ xuất hiện sau khi người xứ khác đặt chân đến Vùng đất Hoàng hôn, đối với dân bản địa mà nói, bọn họ không có khái niệm di ảnh, nhưng vẫn sẽ cất chứa ảnh chân dung. Ninh Chu có một sợi dây chuyền, bên trong có ‘ảnh’ của Maria, chẳng qua bức ảnh đó không phải chụp bằng camera, mà là được chế tắc bởi thần thuật sau khi nén tranh chân dung.

“Anh nhớ em có nói, ở thế giới này em ở nhà thuê, căn hộ này không bị thuê lại sao?” Sau khi tham quan nhà ở của Tề Nhạc Nhân một vòng, Ninh Chu hỏi.

Tề Nhạc Nhân có chút xấu hổ mà thú nhận: “Chủ nhà là mẹ em, bằng không em thuê không nổi nguyên căn.”

Ninh Chu an ủi nói: “Ở Vùng đất Hoàng hôn anh cũng ở nhà của mẹ.”

Hai người liếc nhìn nhau một cái, xác nhận bằng ánh mắt, ai cũng từng là cục vàng của mẹ.

“Khụ khụ, vậy chúng ta phân công đi. Bây giờ em đi tìm ba mẹ mình giải thích tình huống, hẹn bọn họ buổi tối cùng qua nhà ăn cơm, anh phụ trách đi mua đồ ăn, em liệt một danh sách cho anh… Chờ đã, anh biết mua đồ ăn không?” Tề Nhạc Nhân đột nhiên không yên tâm.

Ninh Chu: “Hẳn là biết.”

Tề Nhạc Nhân: “Hẳn là?”

Ninh Chu: “Hồi ở Vùng đất Hoàng hôn không phải anh thường xuyên mua đồ ăn sao?”

Tề Nhạc Nhân nhớ lại thị trường ở Vùng đất Hoàng hôn một chút, ừm, không quá khác, nhưng phương thức trả tiền có chút khác.

Ninh Chu cũng không phải một người hoàn toàn không biết gì về thế giới hiện thực, có phó bản nhiệm vụ diễn ra ở hiện đại, hắn biết ‘một ít’ thường thức sinh hoạt ở nơi này, sẽ không tái hiện lại cảnh sau khi lỡ chuyến bay, biến thành cự long đuổi theo sau máy bay —— Ninh Chu không biết xem đường cho rằng đây là dẫn đường khá đáng tin cậy.

Lúc ấy trên máy bay có bạn nhỏ ngồi ghế dựa cửa sổ, sau khi nhìn thấy hắc long bên ngoài máy bay liền kinh hỉ lôi kéo quần áo của mẹ hô to: “Mẹ, mẹ mau xem, quả nhiên khủng long chưa bị tuyệt chủng.”, người mẹ cho rằng trẻ con nói bậy, kết quả quay đầu một cái… Tiếng la hét chói tai nối tiếp nhau vang lên trên nguyên cái máy bay.

Thành công gây ra đại khủng hoảng toàn cầu trong thế giới nhiệm vụ.

Tề Nhạc Nhân móc di động ra: “Vậy giờ em dạy anh dùng bản đồ và quét mã thanh toán bằng di động.”

Ninh Chu nghiêm nghiêm túc túc học hiểu.

Tề Nhạc Nhân: “Nếu trên đường chẳng may làm ra chuyện gì, anh cứ làm bộ người nước ngoài nghe không hiểu tiếng Trung, tùy tiện lừa gạt qua. Thật sự trị không được thì gọi điện cho em.”

Ninh Chu gật đầu, mang theo túi bảo vệ môi trường Tề Nhạc Nhân đưa, ra cửa đi mua đồ ăn.

Tề Nhạc Nhân nhìn bóng dáng hắn, lo lắng sốt ruột, luôn cảm thấy đáng tin cho lắm… Loại cảm giác này quá mới lạ, Ninh Chu đó giờ đều rất ổn, rất ít cho cậu cảm giác không đáng tin.

Thôi, phải tin tưởng Ninh Chu, mua đồ ăn thôi mà, không ra được đại loạn… đâu ha?

3. ⟪Cha mẹ, người trên TV là ‘con dâu’ của hai người⟫

Tề Nhạc Nhân lấy hết can đảm về nhà gặp cha mẹ.

Đầu tiên cậu gửi tin nhắn, bị xem là lừa đảo, cha cậu trả lời bằng một tràng mắng, kéo vào blacklist.

Tề Nhạc Nhân nổi giận đùng đùng ôm di ảnh trực tiếp tới cửa.

Người mở cửa là mẹ của cậu, vị nữ diễn viên nổi tiếng đã tránh bóng này đang đắp mặt nạ buổi sáng, trong nháy mắt cửa mở, bà hét lên một tiếng “Xác chết vùng dậy kìa”! Biểu diễn một vị mỹ nữ ngất xỉu ngay tại chỗ, sợ tới mức con chó trong nhà sủa một tràng như điên. Cha cậu đang nấu cơm, cầm dao phay vọt ra, khung cảnh hiện tại thập phần căng thẳng.

Đây nghiễm nhiên là một trò hề gia đình kinh thiên động địa gà bay chó sủa.

Một nhà bốn người ôm đầu khóc rống xong rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, về phần vì sao lại là ‘bốn miệng’, bởi vì cha mẹ cậu nuôi một con chó sau khi ‘mất con’, trước mắt địa vị gia đình cao hơn cha cậu.

Tề Nhạc Nhân: “Nhanh thôi sẽ là năm người, bởi vì con dẫn người yêu trở về… Nhưng tình huống của ảnh có chút đặc thù, hai người phải chuẩn bị tâm lý.”

Nghe được con trai nói như vậy, cha cậu, Tề Ngọc Tu nghề nghiệp là giáo sư đại học nghiêm mặt, sau một hồi tự hỏi, ông thận trọng hỏi: “Phải con người không?”

Tề Nhạc Nhân: “Ảnh cảm thấy mình phải.”

Cha mẹ: ???

Tề Nhạc Nhân: “Nhưng thực ra cũng không hoàn toàn phải.”

Hai vợ chồng đồng thời hít hà một hơi, hình ảnh trong đầu đã là con trai kết hôn với một sinh vật hình thù kỳ quái.

Sau khi Tề Nhạc Nhân một kích xóa sạch giá trị mong chờ của cha mẹ, mới giải thích nói: “Hai người đừng nghĩ loạn, dáng vẻ là con người, chẳng qua là con trai thôi.”

Cha mẹ thở phào nhẹ nhõm một hơi: “À à, là con trai à, chúng ta còn tưởng không phải người cơ.”

Tề Nhạc Nhân: “…” Xác thật không phải, thuộc hỗn huyết của nhân loại và ác ma, gen ác ma còn trội hơn một chút.

Phục hồi tinh thần lại, hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau: “Con trai?”

Tề Nhạc Nhân trở nên khẩn trương, lần này về come out với cha mẹ còn áp lực hơn cả bắt cuồng tín đồ ở Vùng đất Hoàng hôn, rốt cuộc vế sau là nghiệp vụ cậu thuần thục, vế trước lại là lần đầu tiên, cậu lo lắng nhất thời cha mẹ mình không tiếp thu được.

Mẹ Hạ Phi đột nhiên nở nụ cười, đắc ý dào dạt nói với Tề Ngọc Tu: “Em đã nói rồi mà, Nhạc Nhân lớn lên đẹp như vậy, từ nhỏ đến lớn vây đầy mấy cô gái, nhưng vẫn chưa có một cô bạn gái, khẳng định là có vấn đề. Anh còn không tin em, giờ tin chưa!”

Tề Ngọc Tu buồn bực nói: “Anh còn tưởng nó thông suốt muộn.”

Hạ Phi nói với Tề Nhạc Nhân: “Ba năm trước mẹ đã định nói với con vấn đề này, khi đó mẹ nghi ngờ con đột ngột từ chức ngồi xổm trong nhà là vì tình cảm gặp khó khăn.”

Tề Nhạc Nhân: ???

Rốt cuộc mẹ cậu hiểu lầm gì cậu?

Nhưng cảm tạ trời đất, so sánh giữa ‘con trai đã chết’ và ‘con trai chưa chết nhưng người yêu là phi nhân loại hình thù kỳ quái’, ‘con trai vẫn thích con người nhưng là gay’ đột nhiên xuất hiện không phải vấn đề lớn.

Hạ Phi: “Tính cách thằng bé thế nào?”

Tề Nhạc Nhân: “Cấp dưới của ảnh cảm thấy ảnh có chút nghiêm khắc (tức kiểm tra giáo điển không đạt tiêu chuẩn sẽ bị chém đầu), nhưng con cảm thấy ảnh là một người rất dịu dàng tốt bụng.”

Hạ Phi: “Ba mẹ thì sao? Có đối tốt với con không?”

Tề Nhạc Nhân: “Đều đã chết, chẳng qua rất tốt với con, tặng lễ gặp mặt, rất khách khí.”

Hạ Phi & Tề Ngọc Tu: ???????

Người thường không lý giải được, cường giả cấp lĩnh vực sau khi chết gửi một túi quà lớn từ khúc gập của dòng thời gian, đó là thao tác thường quy ở Thế giới Ác mộng.

Hạ Phi muốn nói lại thôi, cuối cùng đành phải nói: “Là một đứa trẻ đáng thương, sau này con phải đối xử với người ta tốt hơn.”

Tề Nhạc Nhân gật đầu lia lịa, cậu phi thường thích chiều Ninh Chu —— tuy rằng trong sinh hoạt thực thế thời điểm Ninh Chu chiều cậu nhiều hơn một chút…

Tề Ngọc Tu: “Thằng bé làm nghề gì?”

Tề Nhạc Nhân cố gắng phiên dịch tình huống ở dị thế thành những gì cha mẹ nghe hiểu được: “A… Này… Trước kia làm việc ở biên chế chính quy của xí nghiệp độc quyền nhà nước (Giáo Đình), sau đó vì quy định của đơn vị và mục đích cá nhân không thống nhất được (xu hướng tính dục) mà từ chức, đi đến một nơi rất xa (Ma Giới) gây dựng sự nghiệp, ặc… Cha ảnh để lại cho ảnh chút nhân mạch (một đống ác ma), ảnh làm khá tốt, gần đây đã hạ gục hai đối thủ cạnh tranh (đều là Ma Vương), độc chiếm thị trường nơi đó.”

Vẻ mặt của nữ minh tinh đột nhiên trở nên nghiêm khắc: “Vậy con làm cái gì? Người ta cực cực khổ khổ gây dựng sự nghiệp, con sẽ không ỷ vào khuôn mặt được di truyền vài phần mỹ mạo của mami của mình mà ăn cơm mềm đi? Mẹ nói với con, như vậy là không được.”

Tề Nhạc Nhân không phục: “Con không có! Con làm việc tại đơn vị huynh đệ xí nghiệp quốc gia trước kia của ảnh (Sở Thẩm Phán), hiện tại đứng đầu!”

Cha mẹ: “Ồ, vậy thì được. Nghe có vẻ là một công việc đứng đắn.”

Bây giờ họ cho rằng con trai nhà mình ở dị thế làm nhân viên công vụ.

Tề Nhạc Nhân nhấn mạnh nói: “Hơn nữa Ninh Chu đẹp hơn con nhiều!”

Đang nói, TV trong phòng khách phát bản tin địa phương, giọng của phóng viên đặc biệt kích động: “Ban nãy ở đoạn đường XX xảy ra sự cố giao thông. Hai chiếc xe va chạm tuy không gây thương vong về người, nhưng đường chính bị tắc. Lúc này anh bạn ngoại quốc nhiệt tình này đứng dậy, dùng sức một người khiêng hai chiếc xe đi rồi…”

Ai? Ai kiêng xe đi rồi?

Lưng Tề Nhạc Nhân chợt lạnh, bỗng nhiên quay đầu lại.

Trên TV, phóng viên cầm micro chọc vào khẩu trang của Ninh Chu, trong đôi mắt lam uông uông của Ninh Chu là một mảnh mờ mịt tự hoài nghi.

Có vẻ như hắn làm sai cái gì, nhưng không chắc lắm —— Hắn từng hỗ trợ khiêng xe ở Vùng đất Hoàng hôn, đều nhận được nhất trí khen ngợi, vì sao ở chỗ này hắn đột nhiên bị một đám người vây quanh, móc di động ra bắt đầu điên cuồng chụp?

Phóng viên: “Xin chào, xin hỏi ngài làm thế mà mà nâng xe bằng tay không?”

Ninh Chu trầm mặc một lát, nhớ tới lời dặn của Tề Nhạc Nhân, hắn trả lời câu chữ rõ ràng bằng tiếng phổ thông tiêu chuẩn: “Xin lỗi, tôi là người nước ngoài, nghe không hiểu anh đang nói gì.”

Phóng viên đầu đầy chấm hỏi: Bộ dạng tiếng Trung cấp mười của ngài không giống nghe không hiểu.

Phóng viên chưa từ bỏ ý định: “Tôi thấy tiếng Trung của ngài khá tốt, ngài đến từ nước nào?”

Thế giới Ác Mộng không phân chia quốc gia, nếu nhất định phải nhân chia, chỉ có Nhân Giới và Ma Giới.

Mọi người đều biết, Ninh Chu rất ghét Ma Giới, nhưng thân là vương của toàn bộ Ma Giới, hắn không cách nào phủ nhận ‘quốc tịch’ Ma Giới của mình.

Vì thế, Ma Vương bệ hạ không quá tình nguyện nhưng vẫn thành thật nói: “Ma Giới.”

Phóng viên: ???

Quần chúng vây xem: ???

Mọi người: Không phải là thế giới giả tưởng hả?

Thế giới giả tưởng vô cớ phong bình bị hại!

* Phong bình: tin đồn nghị luận.

“Thằng bé thật tuấn tú, tiếng Trung cũng rất tốt, nhưng hình như có chút bệnh trung nhị.” Hạ Phi cũng nhìn TV, hứng thú bừng bừng nói.

* Bệnh trung nhị (chuunibyou): là một từ lóng xuất phát từ , chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam).

“Đây là trọng điểm sao? Trọng điểm là con người sao có thể khiêng ô tô được?” Mắt kính của Tề Ngọc Tu trượt xuống, ông đẩy đẩy gọng kính lên, vẻ mặt ngây ngốc kiểu thế giới quan rách nát, “Cậu ta sẽ không thật sự đến từ Ma Giới gì đó đi?”

Vừa khéo, phóng viên cũng là người khôi hài, gã truy hỏi: “Vậy mục đích cậu đến nhân gian là gì?”

Ninh Chu: “Gặp phụ huynh.”

Nói xong, hắn còn bổ sung một câu tâm tình: “Hiện tại có chút căng thẳng.”

Trước TV, Tề Nhạc Nhân bỗng nhiên ho khan.

Tề Ngọc Tu và Hạ Phi đột nhiên cảm thấy không thích hợp, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.

Tề Nhạc Nhân thống khổ bưng kín mặt: “Đúng. Cha mẹ, đó chính là bạn trai của con.”

4. ⟪Hoạt động mua đồ ăn của Ma Vương bệ hạ vẫn chưa hoàn toàn thất bại⟫

Ninh Chu không thể mua được đồ ăn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể ‘mua được’.

Sau khi thoát khỏi phóng viên và quần chúng vây xem, hắn rất nỗ lực đi theo bản đồ hướng dẫn trên di động đi đến chợ rau, sau đó…

“Vui lòng xuất trình giấy chứng nhận axit nucleic 48 giờ, bằng không không thể vào được.”

Một vị du khách dị thế, ngay một khắc này cảm thấy không biết phải làm sao.

Nhằm hoàn thành nhiệm vụ Tề Nhạc Nhân giao cho, Ninh Chu đứng lại cửa chợ rau, dùng một ngón tay gian nan chọc vào bàn phím điện thoại di động, nhanh chóng nhập câu hỏi vào: Chứng nhận axit nucleic là gì?

Trong vài phút hắn nỗ lực nghiên cứu, vài nhóm cô dì đi ngang qua cũng sôi nổi đến gần hắn —— Ninh Chu cao lớn, liếc mắt một cái liền thấy đại soái ca ngốc ngốc này ngơ ngác đứng ở ven đường, toàn thân tỏa ra khí tràng không hợp với chợ rau.

Các cô dì nhiệt tình: “Nhóc con làm sao thế?”

Ninh Chu: “Không có chứng nhận axit nucleic, không mua đồ ăn được.”

Các cô dì nhiệt tình: “Thật đáng thương, trở về sẽ bị vợ mắng đi?” “Đúng vậy đúng vậy, bị mắng vì chút việc nhỏ này cũng làm không xong.” “Bị quở trách ba ngày còn nhẹ.”

Ninh Chu: !!!

Ở thế giới này, mua đồ ăn không được sẽ bị vợ mắng sao? Hậu quả quá nghiêm trọng!

Ninh Chu lấy ra mạch não dốc sức ở Ma Giới ba năm, nghiêm túc tự hỏi biện pháp:

Sức phòng ngự ở nơi này hoàn toàn không thành vấn đề, mạnh mẽ đột phá không có bất cứ khó khăn nào, chỗ khó nhất là không được gây một chút thương vong về người. Hắn đã ghi nhớ danh sách mua sắm, vọt vào rồi quét hàng trong vòng ba phút, trả tiền sẽ phiền toái một chút, hắn không có tiền mặt, cần phải cướp được di động của chủ quán để mở mã tính tiền, rồi hắn quét mã thanh toán… Nhỡ đâu chủ quán chạy thì làm sao? Hắn có thể bắt giữa tất cả (di động của) chủ quán, quét mã thanh toán từng người một không?

Ninh Chu theo bản năng nghĩ xong, ngay sau đó mới phản ứng lại, nơi này không phải Ma Giới, làm như vậy không chừng sẽ gây đại loạn.

Con người ở thế giới của Nhạc Nhân đặc biệt dễ bị kinh hách —— điểm này hắn nhận thức nguyên vẹn trong sự kiện ‘cự long đuổi máy bay’ —— con người nơi này gặp được một chút chuyện đinh ốc cũng sẽ oa oa kêu to chạy loạn, một bộ phận người sẽ móc di động ra, oa oa kêu to với màn hình, như là một đám cỏ vặn vẹo thét chói tai.

Vậy phải làm sao mới được?

Ninh Chu càng nghĩ càng rối rắm, sắc mặt càng ngày càng không ổn, bộ dạng lo lắng sốt ruột.

Các cô dì bỗng chốc sinh trìu mến, nhiệt tình giúp hắn bày ưu giải nạn: “Không sao, chúng ta phân cho cậu chút đồ ăn! Cậu trở về là có thể báo cáo kết quả công việc với vợ.”

Vì thế, dưới sự nhiệt tình của các cô dì, Ninh Chu không vào chợ đã xách hai túi rau dưa trái cây thịt trứng sữa lớn về nhà.

Trên đường trở về, Ninh Chu cảm động nghĩ thầm: Con người ở thế giới này dù rất dễ bị kinh hách, nhưng đều là những người rất nhiệt tình, rất hữu hảo.

Hắn phải cẩn thận một chút, không thể dọa họ sợ nữa.

Các cô dì cũng không biết mình đã cống hiến bao lớn trong sự kiện cứu vớt trị an địa phương, thâm tàng công dữ danh.

* Thâm tàng công dữ danh: nghĩa đen là không để lộ tài hoa và công danh của mình, nghĩa bóng là hình dung người làm xong chuyện tốt, đại sự lại thâm tàng bất lộ, không muốn người biết.

5. ⟪Nhìn thấy uploader phỏng vấn đầu đường tốt nhất là quay đầu liền chạy⟫

“Hôm nay livestream ngoài đường, tui như bị nguyền rủa.” Một em gái uploader diện mạo đáng yêu ngọt ngào, đối diện màn hình mà hoài nghi nhân sinh, “Tui đi phỏng vấn soái ca ngoài đường, nhưng mà suốt sáu ông… Sáu ông GAY nha! Trình bắt GAY của tui linh vậy sao?!”

Vẻ mặt uploader đau kịch liệt đến khó có thể tin.

Phòng livestream một mảnh nói cười sung sướng.

“Người tiếp theo, tiếp theo tất không có khả năng là GAY!” Uploader thề son sắt bắt đầu đi tia đối tượng phỏng vấn tiếp theo.

Lúc này, Ninh Chu ôm túi bảo vệ môi trường nhìn hướng dẫn trên di động đi ngang qua.

Trong đám đông, chỉ có phong cách của hắn khác biệt, như một con tiên hạc đi ngang qua bầy gà, đám ‘gà’ bên cạnh sôi nổi quay đầu lại xem: Hả? Vừa rồi có cái gì lớn lên có chút giống chúng ta nhưng không cùng loài với chúng ta đi qua?

Trước mắt uploader sáng ngời: “Các vị hương thân phụ lão, nhìn xem soái ca mét chín bên kia, ăn mặc đơn giản thuần tịnh như thế, đi đường mắt nhìn thẳng, radar trai thẳng của tui đang bíp bíp kêu!”

Uploader hỏa tốc tiến lên: “Xin chào xin chào, xin hỏi anh có thể bớt chút thời gian nhận phỏng vấn không?”

Ninh Chu nhớ lại hỗn loạn sau khi cuộc phỏng vấn ‘anh dũng khiêng xe’ vừa rồi, nhanh chóng lắc đầu.

Nhưng hắn coi thường con người thế giới này.

Vị uploader nhìn như em gái ngọt ngào nhuyễn manh này tuyệt không buông tha một soái ca rất có giá trị phỏng vấn —— Soái ca mắt xanh này thật đẹp mắt, đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt cũng soái đến hạc trong bầy gà!

* Nhuyễn manh: mềm mại đáng yêu.

Chỉ thấy uploader lập tức chắp tay trước ngực, khom người vái: “Làm ơn đi, nếu không thể phỏng vấn được anh, tôi… Chính là ví như dung mạo của tôi, thân hình của tôi, còn có lễ nghi xã giao, phẩm cách và tính cách tốt đẹp, thậm chí cả linh hồn của tôi đều sẽ bị hủy diệt!”

Ninh Chu: “!!!”

Ở thế giới này, hậu quả của việc từ chối phỏng vấn nghiêm trọng vậy sao?

Để cứu vớt linh hồn yếu ớt của con người này, Ninh Chu đã tiếp nhận phỏng vấn.

Uploader: “Xin hỏi bây giờ anh còn độc thân không?”

Ninh Chu: “Không.”

Uploader: “Oa, là đang yêu đương sao?”

Ninh Chu: “Đã kết hôn.”

Uploader tức khắc cực kỳ cảm động, cô nàng ngao ngao kêu với màn hình livestream: “Tôi nói rồi mà, anh này khẳng định là trai thẳng! Còn đã kết hôn!”

Ninh Chu: “…”

Trai thẳng là có ý gì, hắn vẫn biết.

Ninh Chu sửa đúng nói: “Không phải.”

Uploader nghẹn lại: “Hả?”

Ninh Chu dùng miệng lưỡi của người phát ngôn bộ ngoại giao, nghiêm cẩn nói: “Hiện tại tôi không phải trai thẳng.”

Phòng livestream lập tức tràn ngập tiếng cười, uploader phỏng vấn bảy người bảy người đều gay.

Uploader: “Từ từ, hiện tại không phải trai thẳng tức là… Trước kia phải?”

Ninh Chu gật đầu.

Uploader lập tức tràn ngập nhiệt tình phỏng vấn, đây là tư liệu sống tuyệt hảo!

Ninh Chu trước nay đối ngoại đều không nói nhiều, nhưng khi nói đến Tề Nhạc Nhân, năng lực ngôn ngữ sẽ đột nhiên tăng lên: “Lần đầu tôi vừa gặp em ấy cho rằng em ấy là con gái. Em ấy cũng cho rằng tôi là con gái.”

Uploader: “Vậy khi nào hai người phát hiện giới tính thật của nhau?”

Ninh Chu: “Khi rời khỏi phó bản nhiệm vụ, trở lại Vùng đất Hoàng hôn.”

Uploader: “⟪Vùng đất Hoàng hôn⟫? Đây là trò chơi gì?”

Ninh Chu nghĩ nghĩ, Tề Nhạc Nhân từng nói đến ‘Trò chơi Ác mộng’, thế thế hắn cũng nói: “⟪Trò chơi Ác mộng⟫.”

Uploader: “Chưa chơi qua.”

Ninh Chu nhìn bộ dạng tay mảnh chân gầy của cô, trong đầu hiện ra một trăm lẻ tám cách chết cho cô: “May mà không chơi, cô sẽ chết.”

Uploader: ?

Soái ca này hình như có hơi bị ảo tưởng, vi diệu không giỏi nói chuyện phiếm, làm người không biết nói thế nào.

Uploader quyết định bỏ qua đề tài này, hỏi người xem phần cảm thấy hứng thú: “Vừa rồi anh nói hai người kết hôn, vậy các anh kết hôn ở đâu?”

Ninh Chu: “Luyện ngục Hỏa hồ ở Địa Hạ Nghĩa Thành.”

* Địa Hạ Nghĩa Thành (Ngầm Kiến Thành) là tòa thành xây dưới lòng đất của Kiến nữ vương (nghĩa: kiến) xây dựng nằm ngăn giữa Ma Giới và Nhân giới, theo những gì mình nhớ là vậy.

Uploader: ?

Ninh Chu: “Hôn lễ bổ sung ở Thành Trà Loan Nam Cương Ma Giới.”

Uploader: ?

Đây… Đây là chỗ nào? Vì sao nghe cứ quái quái?

Uploader: “Đều là địa danh trong Trò chơi Ác mộng sao?”

Ninh Chu gật đầu.

Ánh mắt của uploader chết dần dần, a, soái ca này… Thật là một… người yêu game cuồng nhiệt…

Quá thế giới giả tưởng! Nồng độ quả thật là liều gây chết!

Nhưng toàn bộ phòng livestream vẫn không biết ⟪Trò chơi Ác mộng⟫ rốt cuộc là trò chơi gì, search cũng search không ra.

Uploader cố ý dẫn đề tài về chính: “Vậy khi nào anh ý thức được, mặc dù đối phương không phải nữ, anh cũng nguyện ý cong vì ảnh?”

Ninh Chu nghĩ nghĩ: “Mộ địa.”

Uploader: !!!

Vị soái ca bị ảo tưởng này bắt đầu bộc bạch những từng ngữ người bình thường nghe không hiểu: Thánh Thành, mộ địa, Giáo Đình…

Trước mắt uploader dần dần xuất hiện một vòng lại một vòng nhang muỗi, vô số dấu chấm hỏi cùng dấu chấm than liên tiếp nhảy trong đầu cô.

Đúng lúc này.

“Cuối cùng cũng tìm thấy anh.”

Một giọng nói trong trẻo sâu sắc vang lên phía sau uploader, mang theo vài phần buồn cười.

Chỉ thấy một soái ca đeo khẩu trang với đôi mắt màu mật rũ xuống chào hỏi với uploader, lại ngắm phòng livestream một cái: “Chà, đang live sao? Có phải ảnh nói một đống lời mọi người nghe không hiểu không? Tôi phiên dịch giúp mọi người ha?”

Tề Nhạc Nhân thuần thục mà nói bừa: “Ảnh vừa nói, có một trò chơi đang phát triển, hai người bọn này giúp bạn bè kiểm bug, cơ duyên xảo hợp liền quen biết. Chờ online mời mọi người chơi nha.”

—— Nhưng mấy người tốt nhất đừng tới, game khác tốn gan tốn tiền, game này thì tốn mạng.

Ninh Chu muốn nói lại thôi, khán giả bừng tỉnh đại ngộ.

“Chờ đã, chẳng lẽ anh là…” Uploader bỗng nhiên phản ứng lại.

“Đúng, tôi chính là bạn trai ảnh.” Tề Nhạc Nhân cười tủm tỉm mà nghiêng nghiêng đầu.

Uploader mừng như điên, còn muốn tiếp tục hỏi.

Nhưng mà Tề Nhạc Nhân nhìn thấu dự tính của cô, cậu móc cổ Ninh Chu kéo hắn khom khom lưng, lễ phép nhưng dứt khoát kết thúc phỏng vấn: “Nào, tặng khán giả phòng live một cái bắn tim, sau đó chúng ta đi về nhà ~”

Ninh Chu thử cái bắn tim, động tác chân tay vụng về.

Mắt thấy Tề Nhạc Nhân sắp thuận lợi giải quyết nguy cơ, thành công lừa dối đi, may mắn E lâu chưa phát tác đột nhiên tìm tới cửa.

Chung cư bên đường cách đó không xe, bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh, căn phòng cạnh cửa sổ tức khắc bốc lửa tận trời.

“Nổ khí gas?” Uploader kinh hô một tiếng, nhanh chóng gọi cho phòng cháy chữa cháy.

“Hình như trong phòng có người.” Tề Nhạc Nhân híp híp mắt, cậu nhìn thấy cửa sổ có bóng người đong đưa.

Nhưng không may là, để phòng trộm, cửa sổ hướng ra đường bị hàn mắt chết với cửa sổ phòng trộm, bên trong truyền đến tiếng trẻ con khóc, mèo gào chó sủa, chỉ duy nhất không có âm thanh của người trưởng thành, không biết có phải người không ở nhà hay không.

Mắt thấy bên trong lửa càng cháy càng vượng, Ninh Chu lo lắng sốt ruột nhìn Tề Nhạc Nhân một cái.

Tề Nhạc Nhân thở dài, đem rau dưa trái cây ra khỏi túi bảo vệ môi trường, khoét hai lỗ trên túi, đội lên đầu Ninh Chu: “Được rồi, đi đi, lát nữa chúng ta hội hợp ở cửa hàng tiện lợi cách đó một trăm mét.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, chỉ thấy một người đội túi bảo vệ môi trường bịt mặt vụt ra khỏi đám đông, nhẹ nhàng bám vào mặt tường trèo lên, động tác nhanh nhẹn còn hơn Spider Man.

Cửa sổ phòng trộm kiên cố tựa như giấy, bị hắn ‘cạch cạch’ hai tiếng bẻ ra, chỉ chốc lát sau liền nhấc một đứa bé ra khỏi cửa sổ, một tay khác giữ một con mèo phát điên, trên lưng còn một con chó si ngốc.

Sắc mặt uploader mê mang: “Đây là chuyện con người có thể làm được sao?”

Trong đám đông vang lên tiếng cổ tay hết đợt này đến đợt khác, người bịt mặt thả đứa bé và chó mèo, quay người lẩn vào con hẻm rồi không thấy tăm hơi bóng dáng.

Uploader đã nhìn thấu tất cả: “Quý khán giả xem xem, quần áo của cái người bịt mặt vừa nãy, có phải có chút quen mắt không? Túi bảo vệ môi trường cũng rất quen…”

Lúc này, một đôi người yêu nắm tay nhau đi ngang qua, mỗi người xách theo một cái túi bảo vệ môi trường —— trong đó một cái bị khoét hai cái lỗ —— động tác cả hai nhất trí quay đầu lại.

Tề Nhạc Nhân: “Chắc là cùng kiểu.”

Ninh Chu: “Ừ!”

Mắt thấy hai người phải đi, uploader vội la lên: “Chờ một chút, hai người không muốn nhận cờ thưởng sao? Đồn công an khẳng định sẽ phát cờ thưởng khen ngợi cho hai người!”

Lời vừa nói ra, hai người không hộ khẩu nháy mắt liền biến mất.

6. ⟪Một bầu không khí gia đình phụ từ tử hiếu⟫

Bữa tối là hai người cùng nhau làm, kỹ thuật xắt rau của Ninh Chu rất tốt, được Tề Nhạc Nhân sắp xếp khắc hoa củ cải, kết quả khắc ra một bức thánh mẫu Giáo Đình, Tề Nhạc Nhân: ?

Cái này nên cúng thì tương đối tốt hơn nhỉ? Dù sao thì nhìn mặt rất giống Maria.

Tề Nhạc Nhân cảm thấy cái này không thể ăn, vẫn là lát nữa đưa cho cha mẹ xem, nói cho họ biết đây là mẹ của Ninh Chu.

Ninh Chu, một người khi làm đại sự không chút hàm hồ, nhưng trở về sinh hoạt hằng ngày sẽ là người đàn ông thường xuyên ‘xuất kỳ bất ý’.

* Xuất kỳ bất ý: hành động khiến người khác không tưởng được.

Hai người một bên nấu cơm, một bên trò chuyện. Tề Nhạc Nhân kể cho hắn chuyện cậu giới thiệu hắn cho cha mẹ mình, biểu cảm của Ninh Chu rõ ràng có chút khẩn trương. Biết được cha mẹ cậu đã tiếp nhận chuyện này, hắn lại thở phào một hơi.

Sau đó hắn phát hiện lo lắng của mình là dư thừa, bởi vì bầu không khí của gia đình Tề Nhạc Nhân là thứ hắn chưa bao giờ gặp qua. Hắn không nghĩ đối thoại như vậy sẽ xảy ra trong gia đình khác:

Tề Nhạc Nhân: “Mẹ, đông linh của mẹ không đông hết kìa, khóe mắt hình như có nếp nhăn.”

* Đông linh: đông lại tuổi da thịt, giữ lại ở trạng thái tuổi thanh xuân tốt nhất, kéo dài tuần lễ vàng của làn da, củng cố cơ đế thanh xuân.

Hạ Phu: “Thằng quỷ thúi mày nói gì? Còn không phải mày mất tích khiến mẹ âu sầu, đến thẩm mỹ y cũng không làm tốt!”

Tề Nhạc Nhân: “Ý con là, con có thể giúp mẹ xóa nếp nhăn bằng tay.”

Hạ Phi: “Vậy còn chờ gì nữa? Chỉnh nhanh lên! Thiên hậu ta đây còn phải đi show tạp kỹ!”

Sau khi Hạ Phi thể nghiệm một chút hiệu quả làm đẹp của trọng sinh căn nguyên, khẩn thiết nói: “Nếu không con đừng trở về nữa. Mẹ đầu tư toàn khoản mở cho con một cửa hàng thẩm mỹ y, mẹ sẽ giới thiệu toàn bộ mấy chị em trong vòng tới, đảm bảo con làm to làm lớn, ba năm đưa ra thị trường!”

Tề Nhạc Nhân: “Nghề nghiệp của con trai mẹ yêu cầu không là bác sĩ thẩm mỹ, cảm ơn.”

Tề Ngọc Tu ở bên cạnh âm u nói: “Làm bác sĩ thẩm mỹ cho mẹ mày còn uất ức mày chắc? Lúc trước mẹ mày cho rằng mày đã chết, mua cho mồ xa hoa cho mày, còn đốt một xe tiền giấy, sợ mày dưới đất không có tiền tiêu.”

Tề Nhạc Nhân vô cùng cảm động.

Thật ra, khi về nhà mở cửa nhìn thấy di ảnh của mình, cậu đã đoán được.

Tề Ngọc Tu: “Tao khuyên mẹ mày đừng thương tâm, coi như là chúng ta lúc trước kiên quyết DINKs, không có mang thai ngoài ý muốn.”

* DINKs (Viết tắt của Double Income, No Kids) là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.

Tề Nhạc Nhân: “Cho nên con là tai nạn sao???”

Tề Ngọc Tu: “Bằng không thì? Dù sao bọn ta cũng đâu cần mày dưỡng lão, mẹ mày không thiếu tiền, tao dự định nghỉ hưu và tái làm việc tới khi vào quan tài, tiến sĩ và nghiên cứu sinh mỗi năm tao mang đều hỏi han ân cần với tao, ai tới cửa không niềm nở hơn mày? Tao vào ICU, bọn họ thương nhớ tốt nghiệp, tám phần còn gấp hơn mày. Mày thích làm gì thì làm, nhớ mỗi năm về làm đẹp cho mẹ mày, mẹ mày yêu cái đẹp nhất…”

*ICU (Intensive Care Unit) là nơi đặc biệt trong bệnh viện nhằm điều trị, chăm sóc đặc biệt nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân bị bệnh hay chấn thương nghiêm trọng.

Tề Nhạc Nhân cười khẩy: “Cha cứ mạnh miệng đi, mẹ nói với con hết rồi, mỗi tuần cha đều đến đốt vàng mã cho con.”

Tề Ngọc Tu nghẹn lại: “… Đó là tao dắt chó đi dạo tiện tay.”

Tề Nhạc Nhân: “Khoảng cách dắt chó đi dạo này, chó cũng phải tố cha ngược đãi động vật!”

Chó: “Gâu gâu gâu!”

Hạ Phi ôm chó cười không ngừng: “Ha ha ha. Nhạc Nhân, con đừng động cha con, đàn ông lớn tuổi cũng chỉ có mạnh miệng. Tối hôm trước ổng còn ôm mẹ khóc, nói mơ thấy con, khóc đến thương tâm. Ngày hôm sau học sinh hỏi ổng sao mắt sưng vù, ổng còn cứng cổ nói thức đêm xem bóng kích động.”

Tề Ngọc Tu: “…” Em có thể chừa cho anh chút mặt mũi không hả?

Địa vị gia đình vừa xem đã hiểu.







Ninh Chu nghe Tề Nhạc Nhân thuật lại cuộc trò chuyện của cậu và cha mẹ, nghe từ giật mình đến sửng sốt.

Ninh Chu: “Người ở đây rất để ý ngoại hình sao?”

Tề Nhạc Nhân: “Đúng vậy, mọi người sẽ xem mặt ấy.”

Ninh Chu nhíu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi.

Tề Nhạc Nhân cho rằng hắn muốn phê phán không khí nơi này, không ngờ Ninh Chu nghiêm túc hỏi: “Trông anh đẹp không?”

Ô hô, hóa ra vừa rồi hắn trầm tư suy nghĩ, là đang cân nhắc giá trị nhan sắc lực hấp dẫn của mình trong mắt người yêu à?

Này cũng quá đáng yêu rồi!

Tề Nhạc Nhân không nhịn xuống, ôm mặt hắn hôn hai cái, thoải mái hào phóng mà khích lệ nói: “Anh đẹp nhất!”

Lỗ tai Ninh Chu lập tức đỏ.

7. ⟪Một bữa tối khiến người ta ấn tượng sâu sắc⟫

Bốn người một chó cùng nhau dùng bữa tối.

Đúng vậy, chó cũng có phần. Nó được sắp vị trí bên cạnh bàn, vui sướng gặm cục xương lớn.

Người một nhà cùng nhau ăn bữa tối, vốn là một việc rất đầm ấm, nhưng bởi vì tính chất đặc biệt của bữa tối hôm nay, không khí ít nhiều có điểm kỳ quái.

Tề Nhạc Nhân liếc liếc mắt nhìn móng tay của mẹ —— bà làm móng phi thường tinh xảo —— vì thế cậu rất có mắt nhìn mà lấy lòng má mì, lột tôm cho bà.

Hạ Phi chớp chớp mắt: “Cảm ơn cục cưng.”

Tề Ngọc Tu kinh thường nhìn tiểu kỹ xảo tâm cơ từ nhỏ đến lớn của con trai: “Cha sẽ bóc cho mẹ mày, không phiền mày nhọc lòng, bóc cho bạn trai mày ấy.”

Vừa dứt lời, mấy người trên bàn cùng nhau nhìn vào đĩa cơm của Tề Nhạc Nhân, trên đó nhiều mấy phần tôm thịt đã lột vỏ —— ‘Con dâu’ ngoại quốc mới tới cửa này ít khi nói cười nhưng tốc độ tay cực nhanh, biểu cảm nghiêm túc không thể hiểu.

Tề Nhạc Nhân cười tủm tỉm: “Ninh Chu bóc tương đối nhanh.”

Nói, cậu gắp một con tôm đã bóc vỏ nhét vào miệng Ninh Chu, như một phần thưởng.

Tề Ngọc Tu đột nhiên có một loại ý thức cạnh tranh vi diệu, mưu cầu chứng minh mình đã thành thạo một ít kỹ năng (có lẽ cũng không) quan trọng.

“Phải không? Cha còn chưa gặp ai lột tôm nhanh hơn mình đâu.” Tề Ngọc Tu nói với sự tự tin của một người lột tôm chuyên nghiệp sau ba mươi năm kết hôn, ngón tay gia tốc, hiệu suất dần dần tăng lên.

Nhưng còn chưa nỗ lực vài giây, ông liền xấu hổ phát hiện mâm tôm đã không còn.

Huh? Vừa rồi không phải có một bàn lớn sao?

Ông vừa ngẩng đầu, đĩa cơm trước mặt Tề Nhạc Nhân đã chất đầy một đống thịt tôm đã bóc vỏ, Ninh Chu đã cầm khăn ướt lau tay —— động tác không khác mấy lau tay sau khi cắt đầu ác ma, hiệu suất cũng hòm hòm.

Đây… Đây là khi nào…

Tề Ngọc Tu ngu người.

Hạ Phi không nhịn được, cười thành tiếng, bà cười nhạo chồng mình: “Đến chuyện này cũng phải so đo, anh năm nay ba tuổi à?”

Tề Ngọc Tu chịu sát thương nặng.

Hạ Phi giáo huấn chồng xong lại giáo huấn con: “Đừng chỉ để người khác chăm sóc con, con cũng chăm sóc Ninh Chu nhiều chút nha.”

Tề Nhạc Nhân ngoài mặt “Vâng vâng dạ dạ”, thực tế không định tiếp thu ý kiến của mẹ mình.

Ninh Chu khác với hầu hết người lớn lên trong thế giới hiện thực. Những năm tháng ở Giáo Đình thời niên thiếu đắp nặn nhân cách của hắn, hắn được giáo dục trở thành một người theo chủ nghĩa vị tha cực đoan. Hắn hưởng thụ ‘cho’, chứ không phải ‘nhận’. Loại thói quen này kéo dài tới trong mối quan hệ thân mật, bản năng hắn phi thường muốn chăm sóc bạn đời, nếu không cho hắn làm vậy, hắn ngược lại sẽ rất mất mát.

Ngay từ đầu Tề Nhạc Nhân không quá quen, nhưng sau đó cậu ý thức được mình có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của Ninh Chu, cũng khen thưởng hắn ở chỗ khác là được —— Đây là bí mật nhỏ sinh hoạt cá nhân về đêm của đôi tình lữ.

Sau bữa ăn, Tề Ngọc Tu và Hạ Phi cũng không biết phải làm thế nào để thăm dò rõ ràng cách hòa hợp với ‘con dâu ngoại quốc’ này. Hắn không quá thích nói chuyện, trước nay đều là hỏi một câu đáp một câu, thường xuyên đáp mấy câu khiến người ta bị lú, cần có Tề Nhạc Nhân bên cạnh phiên dịch:

Tề Ngọc Tu: “Công việc chủ yếu ở bên kia của cậu là gì?”

Ninh Chu: “Đoạt địa bàn, trấn áp phản loạn, truyền bá ⟪Giáo Điển⟫, thanh trừng Nghị Sự Đoàn.”

Tề Ngọc Tu: ?

Hạ Phi: ?

Tề Nhạc Nhân: “Ý của Ninh Chu là: mở rộng phạm vi kinh doanh của công ty, đối phó các công ty cạnh tranh chiếm trước thị trường, củng cố văn hóa nội bộ xí nghiệp và cả chỉnh đốn quan hệ tổ chức nhân sự trong công ty.”

Tề Ngọc Tu: “À.”

Hạ Phi: “Cái này thì hiểu.”

Tề Nhạc Nhân cảm thấy, cậu quả thực đã dùng hết EQ cả đời mình.

May mắn cha mẹ cậu không nghiên cứu sâu.

Bởi vì Ninh Chu rất khẩn trương, cho nên biểu hiện phá lệ nghiêm túc. Khí tràng này mang lại cho hai người một loại cảm giác áp bách khó có thể hình dung.

Hạ Phi nhớ tới lần đầu tiên lên máy quay bị đạo diễn mắng đến máu chó phun đầy đầu, khắp đầu óc Tề Ngọc Tu đều là hội báo công tác cho lãnh đạo, ngay cả chó cũng kẹp chặt cái đuôi quỳ rạp trên mặt đất, giống như bị sói quát tháo.

Không khí đọng lại, áp lực đẩy lên!

“Đúng rồi, Ninh Chu lần đầu tiên đến nhà chúng ta, mẹ chuẩn bị một chút lễ vật.” Hạ Phi dừng áp lực móc ra mấy bao lì xì, cười khanh khách đưa cho Ninh Chu, “Một chút tâm ý, cầm đi.”

Tề Nhạc Nhân liếc mẹ mình một cái, bà hoàn toàn xem Ninh Chu là con dâu mà đối đãi tận cửa.

Ninh Chu không biết phong tục nơi này, hắn rất tự nhiên nhận lấy: “Cảm ơn ngài.”

“Mẹ, mẹ bỏ gì vào đó?” Tề Nhạc Nhân tò mò, mấy cái bao lì xì này rất nặng.

“Ở bên kia mấy đứa không dùng được tiền nơi này nhỉ? Mẹ chuẩn bị cho các con một ít đồ có lẽ dùng được, làm thành card vàng gì gì đó… Mẹ cũng đâu thể tặng trang sức mẹ tích cóp cho Ninh Chu được, không dùng được mà.” Hạ Phi chớp chớp mắt —— động tác này vi diệu giống Tề Nhạc Nhân y đúc —— cười tủm tỉm nói , “Đáng tin cậy nhất trong số đó chính là bao lì xì này, bên trong có ảnh có chữ ký của mẹ, mấy đứa có thể cầm đi tặng người.”

Tề Nhạc Nhân: “…”

Đây là tự tin của sao nữ sao?

Đừng nói nữa, còn rất có lý. Trong Sở Thẩm Phán thật sự có người hỏi cậu muốn xin chữ ký của Hạ Phi.

Ninh Chu mở ra nhìn một cái, nghiêm túc nói: “Thật đẹp.”

Hạ Phi tức khắc mừng đến không khép miệng được: “Mẹ đóng gói phim điện ảnh phim truyền hình trước kia mẹ đóng, còn show tạp kỹ mấy năm nay, con có rảnh thì xem.”

Ninh Chu gật đầu: “Nhất định xem.”

Lúc này Hạ Phi còn chưa biết, không bao lâu nữa tác phẩm của bà sẽ thịnh hành Ma Giới, mở ra tương lai của ngành giải trí Ma Giới. Đám ác ma trong tương lai sôi nổi tỏ vẻ, bệ hạ truyền bá Giáo Điển là phản nhân tính, nhưng truyền bá phim truyền hình là sáng suốt —— Chữ ký của mẹ vợ ngài còn không?

Tề Nhạc Nhân cạn lời: “Mẹ, nào có ai tự mình phát triển fan điện ảnh của mình như mẹ sao?”

Hạ Phi: “Kỹ thuật diễn của mẹ tốt như vậy đương nhiên phải cho Ninh Chu biết rồi.”

Ninh Chu thu lễ vật, cũng lấy ra lễ vật Tề Nhạc Nhân đã chuẩn bị —— Một rương lớn lá trà cùng hạt cà phê trắng, đặc sản Ma Giới.

“Hai người đều uống đi, có lợi cho thân thể.” Tề Nhạc Nhân không giải thích quá nhiều, chủ yếu sợ giải thích không rõ.

Không ngờ, Ninh Chu cũng trộm tự mình chuẩn bị, hắn lại lấy ra một cái hộp lớn: “Đây là một chút đặc sản, xin hãy nhận lấy.”

Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảnh giác.

Hạ Phi tò mò nhận lấy hộp: “Nặng quá…”

Nắp hộp vừa mở, Hạ Phi bị sắc thái của châu quang bảo khí vọt vào đôi mắt: Bên trong là một hộp đầy đá quý đủ màu sắc, đóng gói với nhau như món đồ chơi, làm lễ vật vốn đáng giá ngàn vàng tựa như món hàng hai tệ bên đường.

Tề Nhạc Nhân cạn lời: “Anh sao không đóng gói đẹp một chút?”

Ninh Chu: “… Chọn vội.”

Đều đã lấy ra, cũng không thể nhét về. Tề Nhạc Nhân đành phải giải thích cho Hạ Phi đang ngớ người: “Nơi ảnh làm buôn bán thừa mấy thứ này, là hàng thật.” Với kỹ thuật của Ma Giới, chi phí làm giả còn đắt hơn đào đồ thật.

Hạ Phi khảy đá quý một hồi, cầm một viên ngọc lục bảo xinh đẹp, trả phần còn lại cho hai người: “Lấy cái này đi. Những thứ khác mẹ không lấy, bằng không phải tốn một đống tiền ký gửi ngân hàng, còn phải mướn mấy vệ sĩ, quá nguy hiểm.”

Tề Ngọc Tu cũng nói: “Mẹ mày nói đúng, nghe mẹ mày đi.”

Vì thế một hộp đá quý lớn Ninh Chu chuẩn bị chỉ gửi một viên.

Ăn xong cơm chiều, Tề Ngọc Tu và Hạ Phi bảo cậu dẫn Ninh Chu đi dạo, bản thân lưu luyến không nỡ mà rời đi rồi, trước khi đi còn dặn dò: “Tết nhất nhớ về nhà ăn cơm đó.”

Tề Nhạc Nhân luôn miệng đáp ứng: “Sau này sẽ thường xuyên về, hai người coi như con làm việc ở chỗ khác là được.”

Nghĩ theo hướng này, giống như thật sự làm việc ở ‘nơi khác’ vậy. Tuy rằng ‘nơi khác’ có xa thái quá, công việc càng ngoài dự liệu —— Chấp hành trưởng Sở Thẩm Phán kiêm Vương Hậu Ma Giới, nếu nói đúng sự thật, nhất định sẽ hù chết cha mẹ.

Không ngờ, Hạ Phi đột nhiên sờ sờ đầu cậu: “Công việc của con và Ninh Chu, nhất định rất không dễ dàng nhỉ?”

Tề Nhạc Nhân ngây ngẩn cả người.

“Thấy thân thủ của Ninh Chu trên TV, không giống như người thường, công việc cũng kỳ kỳ quái quái. Con cũng vậy, trước kia tùy hứng hơn, lâu lâu cùng cha con cãi nhau, không muốn làm việc liền bắt đầu bãi công, nào có thành thục như hiện tại, còn học được rất nhiều bản lĩnh, nhất định ăn không ít đau khổ nhỉ?”

“Không sao ạ.” Hốc mắt Tề Nhạc Nhân nóng lên, giảo biện nói, “Còn nữa, trước kia con nào có không xong như mẹ nói.”

Hạ Phi chỉ cười: “Ừm, mẹ cũng cảm thấy trước kia con khá tốt, toàn là cha con nói con không tốt.”

Tề Ngọc Tu: “Alo?”

Hạ Phi ôm con trai một cái, ôm xong chần chờ một chút, không biết có nên ôm Ninh Chu hay không.

Tề Nhạc Nhân túm Ninh Chu lại đây: “Đứa con trai này cũng có thể ôm.”

Hạ Phi cười ra tiếng, nhón chân ôm ôm đứa con trai mới rất cao này, hắn thoạt nhìn có chút quẫn bách cùng thật thận trọng.

Nhưng khi mẹ của Tề Nhạc Nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, hắn đột nhiên cảm thật được một loại tình yêu của mẹ, tựa như khi Maria đã từng ôm hắn vậy.

Là một loại cảm giác quen thuộc mà xa lại, rồi lại vô cùng tương tự.

“Con với Nhạc Nhân phải sống thật vui vẻ.” Hạ Phi nói.

“Bọn con sẽ… Thưa mẹ.” Giờ phút này, Ninh Chu cứ thế tự nhiên gọi ra xưng hô kia, cứ việc chưa từng có ai yêu cầu.

“Vậy về sau, mẹ liền có hai đứa con trai rồi.” Hạ Phi cười, bà dắt chó, ôm lấy cánh tay Tề Ngọc Tu, vẫy tay chào tạm biệt hai người.

“Thật không công bằng.” Trên đường đi, Tề Ngọc Tu không cam lòng nói thầm, “Vì sao chỉ kêu em, không gọi anh?”

“Ai bảo anh bày đặt giữ giá? Nói không chừng Ninh Chu còn tưởng anh có ý kiến với thằng bé đâu. Chờ năm sau trở lại, anh lại nói chút lời hay với người ta.”

“… Anh, anh sẽ cố.”

8. ⟪Ma Vương bệ hạ cũng có một ít tưởng tượng cosplay⟫

Phản ứng bài dị của thế giới hiện thực đang dần dần mạnh lên, Tề Nhạc Nhân cảm nhận một chút, đại khái thêm hai ba tiếng đồng hồ bọn họ sẽ bị ‘trục xuất’ về Thế giới Ác mộng.

Tề Nhạc Nhân cân nhắc một chút thời gian này đủ để làm gì? Hình như vừa đủ dẫn Ninh Chu đi dạo chợ đêm gần đây.

Vừa lúc, trung tâm thành phố nơi cậu ở có một khu vực hồ phong cảnh tuyệt đẹp, có thể đưa Ninh Chu đến đó đi dạo.

Mà này, Ninh Chu đâu?

Tề Nhạc Nhân dạo quanh nhà một vòng, phát hiện Ninh Chu đang nằm trên giường đơn trước kia cậu dùng, ôm một cái gối đầu, khuôn mặt nghiêm túc tự hỏi cái gì.

“Làm sao vậy?” Tề Nhạc Nhân cảm thấy có chút kỳ quái.

“Chiếc giường này có mùi của em.” Ninh Chu nói.

“Đều đã ba năm!” Tề Nhạc Nhân kinh hãi.

Cha của cậu có loại cảm giác nghi thức kỳ quái, thường xuyên đi qua đổi mới hoa tươi trái cây, còn quét tước vệ sinh, trong nhà bảo trì không khác gì khi cậu còn ở, đến giường phòng ngủ cũng dọn dẹp sạch sẽ thật sự, như là chủ nhà chỉ đi một chuyến dài.

Ninh Chu rất chắc chắn: “Khăn trải giường, chăn, gối đầu, tuy rằng có mùi bột giặt, nhưng cũng có mùi của em.”

Tề Nhạc Nhân lộ ra biểu cảm ‘Con người chúng tôi không hiểu khứu giác loài rồng của bạn’.

Dường như Ninh Chu rất thích phòng cậu, lúc trước khi tham quan hắn cũng dừng ở chỗ này thật lâu, Tề Nhạc Nhân đem nó quy kết thành Ninh Chu ái ốc cập ô… Hình như phải là ‘ái ô cập ốc’?

* Ái ốc cập ô: yêu tòa nhà thì yêu cả con quạ trong đó (gần nghĩa với yêu ai yêu cả đường đi), còn tác giả sửa ở câu dưới thì yêu con quạ (Nhạc muội) nên yêu cả tòa nhà.

“Qua hai giờ nữa chúng ta liền phải trở về, anh còn muốn làm gì không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Ninh Chu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, cặp mắt xanh luôn làm cậu ngày nhớ đêm thương nhảy lên tia dục vọng nào đó, hắn nói trắng ra: “Muốn làm ở đây.”

Trực giác nói cho hắn này đó sẽ cho hắn cảm giác an tâm, giống như hắn có được Tề Nhạc Nhân thời gian còn chưa gặp hắn, cũng chiếm hữu Tề Nhạc Nhân còn chưa thành thục kia.

Hắn đột nhiên xuất hiện một ý tưởng tà ác, cũng không hẳn là xuất hiện trong lòng thánh đồ trời quang trăng sáng đến khó hiểu phong tình, nhưng sẽ xuất hiện ở trong đầu Ma Vương đã từng bị căn nguyên và ái dục nhấn chìm: Nếu hắn xuyên qua thời không, gặp Tề Nhạc Nhân còn chưa tiến vào Thế giới Ác mộng. Ngay tại đây, trên chiếc giường này, hắn bắt lấy cánh tay hãy ngây ngô của Tề Nhạc Nhân, ngắm nhìn biểu cảm hoảng loạn của cậu. Cậu nhất định sẽ sợ tới mức ra sức giãy giụa, nhưng cặp đùi vùng vẫy ấy cũng sẽ dễ dàng bị chặn lại…

Không được, làm không nổi nữa… Hắn đã bắt đầu đau lòng.

Ninh Chu lặng lẽ vùi mặt vào gối đầu có mùi hương dễ ngửi của người thương.

Thiên tính của ác ma cũng tồn tại trong cơ thể hắn, hắn sẽ vui vẻ vì dục vọng chiếm hữu được thỏa mãn. Mà người hắn yêu luôn rất khẳng khái mà thỏa mãn dục vọng chiếm hữu vi diệu đến hơi mang âm u của hắn —— Quà sinh nhật lần trước của hắn là một con nô lệ mị ma bị xích trong lồng chim hoàng kim, đôi mắt màu caramel nhu nhược đáng thương nhìn hắn, ngoài miệng nói cầu xin hắn thả nó đi, nhưng cái đuôi lại trộm chui vào ống quần của Ma Vương bệ hạ.

Có lẽ, có thể lại chơi cosplay một lần?

Sau khi ái nhân chết, Ma Vương nổi điên, xuyên qua khe hở thời không tiến vào thế giới hiện thực, tìm được người thương ngây ngô ngây thơ ba năm trước, mất khống chế mà chiếm đoạt cậu trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp này. Cậu khóc rất nhiều, nhưng hoàn toàn không phản kháng được, vị khách dị thế bộc lộ bản chất phi nhân loại đặc biệt, cậu không muốn chết, cho nên run run rẩy rẩy mà thuận theo, cầu xin kẻ điên này có thể buông tha mình sau lần này…

Nhưng sự thuận theo như vậy không khiến Ma Vương nổi điên sinh lòng thương hại, hắn chỉ biết càng ti tiện càng tham lam đòi lấy.

Thân thể của Ma Vương, ngay cả mị ma cũng sẽ bị chọc ghẹo đến khóc lóc xin tha, huống chi đây là ái nhân nhân loại ngây ngô? Nhưng cố tình Ma Vương nổi điên biết mỗi một nhược điểm của cậu, khiến ái nhân không tình nguyện mờ mịt lại tủi hờn, không biết vì sao mình lại biến thành như vậy.

Phản kháng vô nghĩa, trầm luân lại có khúc mắc trong lòng, chỉ có thể đáng thương hề hề thừa nhận vui sướng quá chừng mực. Mỗi khi thân thể chịu không nổi, liền sẽ được lực lượng vô danh chữa trị, cuối cùng chính là ý chí tinh thần sụp đổ… Hoàn toàn hoàn toàn tan nát…

Tề Nhạc Nhân nhất định có thể diễn rất tốt, Ninh Chu nghĩ thầm, cậu diễn cái gì cũng rất tốt, hơn nữa rất thích diễn.

Tiết mục yêu thích nhất là mị ma lang thang câu dẫn Thánh tử Giáo Đình, tiếp theo là mị ma Vương Hậu sau lưng Ma Vương bệ hạ yêu đương vụng trộm với thánh kỵ sĩ Giáo Đình.

Dưới sự mịt mờ của dục vọng khống chế quấy phá, Ninh Chu thường xuyên sẽ ‘sửa loạn kịch bản’, hắn sẽ giữa đường đem Thánh tử Giáo Đình sửa thành Ma Vương ẩn úp tại Giáo Đình, hoặc gia nhập triển khai ‘Ma Vương bệ hạ bắt gian tại trận’ khi mị ma Vương Hậu đang yêu đương vụng trộm.

Trong khoảnh khắc cốt truyện thoát ly mất kiểm soát, Tề Nhạc Nhân luôn sẽ có phản ứng đặc biệt đáng yêu.

Nhưng…

“Nhưng thời gian không đủ.” Tề Nhạc Nhân nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, vô tình nói, “Làm được một nửa rồi bị kéo về Thế giới Ác mộng thì quá bêu riếu —— Anh đừng quên Tư Lẫm và Ảo Thuật Sư đang ở bên kia chờ chúng ta truyền tin về.”

Ninh Chu: “…”

Tề Nhạc Nhân trước nay đều am hiểu trấn an, cậu hôn hôn lên môi Ninh Chu: “Về rồi lại nói, được không?”

“… Ừm.”

Không quá tình nguyện, nhưng vẫn đồng ý.

Tề Nhạc Nhân thấy hơi kỳ quái, cuối cùng khi hai người bọn họ ra cửa, Ninh Chu dường như quên đồ gì, vòng trở lại một chuyến, nhưng khi cậu hỏi, Ninh Chu trước nay thành thật đột nhiên ấp úng nửa ngày, rồi vẫn không nói cho cậu.

Khả nghi.

Tề Nhạc Nhân quyết định trở về lại ‘khảo vấn’ một chút.

Đêm hè khu hồ gió lạnh phất phơ, thổi tan khô nóng trong ngày, Tề Nhạc Nhân cùng Ninh Chu mỗi người một ly trà sữa, thoải mái hào phóng tay trong tay, hưởng thụ nhàn nhã thích ý khó có được.

Ninh Chu nhìn phố đi bộ náo nhiệt, lại một lần nữa cảm khái sự hòa bình của thế giới này. Người nơi này từ thân thể đến tinh thần đều thả lỏng, không hề đề phòng.

Tiếng chuông lúc nửa đêm đã điểm, Ninh Chu hỏi: “Thế giới Ác mộng của tương lai, cũng sẽ biến thành như vậy chứ?”

Tề Nhạc Nhân chắc chắn nói: “Nhất định sẽ.”

Xây dựng dị thế giới hỗn loạn nguy hiểm thành cố hương hòa bình thứ hai, đây là lý tưởng sống hiện tại của cậu.

Và cậu tin chắc rằng, lý tưởng này nhất định sẽ thành hiện thực.

9. ⟪Kết thúc⟫

Ngày hôm sau khi Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu trở về, Tề Ngọc Tu đi qua nhìn xem điện nước đã tắt chưa.

Sau đó ông có một phát hiện siêu đáng sợ.

Tề Ngọc Tu: “Vợ ơi, không xong, có ăn trộm tới!”

Hạ Phi: “Làm sao lại có ăn trộm? Trộm cái gì?”

Tề Ngọc Tu: “Trộm một cái giường.”

Hạ Phi: “???”

………………

Sau khi trở về, Tề Nhạc Nhân nhận được một ‘kinh hỉ lớn’.

Ninh Chu trước khi đi lén lút trong phòng cậu, thật ra là cuỗm cái giường đơn kia đi rồi!

“Hiện tại còn nhiều thời gian, chúng ta thử xem đi.” Ninh Chu đặt giường đơn vào trong phòng, cặp mắt xanh làm người không thể nào từ chối kia thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cậu.

Làm sao cậu lại cho rằng Ninh Chu không có một chút ý xấu nào?

Tề Nhạc Nhân đỡ trán, kỳ thực đã sớm bị cậu dạy hư rồi!

………………

Chiến tích của Ma Vương bệ hạ khi tới thế giới hiện thực ra mắt phụ huynh: giải quyết vấn đề tắc nghẽn giao thông một lần, nhận được bao nhiêu đồ ăn từ các cô dì, cứu được một đứa bé, chó mèo mỗi thứ một con trong vụ hỏa hoạn đột phát, thu được một phần bao lì xì, trộm một chiếc giường đơn từ quê của người yêu.

Mở khóa hạng mục cosplay x1, đánh giá trải nghiệm là năm sao.

—— END.

======

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Sinh nhật của Tề Nhạc Nhân là ngày 30 tháng 6, bởi vì nửa năm rồi không viết, quyết định viết cái phiên ngoại sinh nhật. Vốn dĩ chỉ nghĩ viết 3000, nhưng viết cái là không dừng được, cuối cùng viết gần 15000, dại ra.

Thích một chút thao tác mê mang của Ninh Chu ở hiện đại, cũng thích bầu không khí của gia đình Tề Nhạc Nhân —— Tính cách ổng có quan hệ rất lớn đến môi trường trưởng thành gia đình ổng. Ổng học được tình yêu từ mối quan hệ của cha mẹ mình.

Khi Ninh Chu còn trẻ hoài nghi rằng “Liệu có ai yêu mình/Mình có đáng được yêu không”, nhưng Tề Nhạc Nhân cũng không hoài nghi chuyện có người yêu mình không, ổng tự nhiên rất tự tin ở phương diện yêu và được yêu, loại tin tưởng này cũng sẽ lây nhiễm cho người thân cận bên cạnh.

Nhưng bởi vì quan hệ trung tâm nhà ổng là cha mẹ, không phải cha con hay mẹ con, cho nên ngược lại ổng rất dễ dàng độc lập ra khỏi gia đình ban đầu, sẽ không quá không muốn rời xa cha mẹ.

Tóm lại là mối quan hệ gia đình thật khiến người hâm mộ.

Về việc bộ thứ tư còn tiếp, năm nay vẫn đang bận việc khác, không có trích ra thời gian viết… Không biết vì cái gì, lúc viết bộ này đặc biệt ngốn CPU não của tôi, đòi hỏi tôi phải KO công việc khác, dành một khoảng thời gian tương đối dài đắm chìm trong việc sáng tác. Cho nên lạc quan ước tính… Cuối năm?

Hy vọng mọi người thích phiên ngoại ngọt ngào hằng ngày này ~


Lời editor: Một chiếc phiên ngoại dài vl nhưng vì tình iu với Chu Chu và Nhạc muội tui đã chạy xong trong ba ngày! Tự phục bản thân luôn 🧎‍♀️

Lại nói, c-cái play mị ma á, Chu Chu có muốn chơi lại không? Tui đề xuất Tai Ách làm ác ma tặng quà nha, nếu Chu Chu có giận quá gì giết oách nó đi cũng được, tui không ý kiến đâu. Dù rằng tui khá thích Tai Ách nhưng mà nó đũy quá mà ~

Bình luận về bài viết này